Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét.
Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó.
Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm.
Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm.
Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Càng xa em ta càng thấy yêu em.
Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này. Thôi, không cần lăn tăn cho mệt.
Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Em gọi mãi không dậy.
Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Ta cũng được đi câu.
Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội.
Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được.