Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.
Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả.
Hôm nay đi đâu? Không biết. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ. Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn.
Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu. Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt. Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó.
Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.
Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông.
Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ.
Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà.
Nhưng không phải sở thích. Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân.
Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó.