Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo.
Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học. Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời.
Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người… Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. Bỗng chị bị tuột mất dép.
Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình.
Chứ không phải hắn leo lên giời. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng.
Mấy con hổ cũng thế. Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo.
Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Đúng mà cũng không đúng. Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn.
Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Ôi! Những tiếng còi xe. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy.
Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái. Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia. Chị lắc đầu bảo mệt lắm.
Cái bút này vỏ kín như bưng. Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi.