Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất. Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết.
Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế.
Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học.
Họ ngắm nhau hồi lâu. Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật.
Không hút là không hút. Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn. Hồn nhiên đến đáng thương.
Không chắc tại số phận. Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau.
Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Tôi cứ tà tà gạt chân chống.
Đặc biệt là trong những người tài. Cũng thành thói quen rồi. Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.
Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ. Nên cứ phải từ từ từ từ.
Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Cô gái bảo: Không. Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm.