Ở nhiều lĩnh vực khác, người ta cũng hay dùng hình thức này để hỗ trợ song song với việc nói. À! Anh không nên lấy tên là Larry Zeiger nữa. Tập trung bình tĩnh để tự chủ được mình, tôi tin bạn sẽ không bị bất cứ nỗi ám ảnh nào chi phối, nhất là không sụp bẫy như anh chàng Benny tội nghiệp.
Một con người dễ nổi giận. Tôi vẫn còn nhớ vào cuối những năm 1960, khi tôi đang phụ trách chương trình trò chuyện trên radio mỗi tối ở đài WIOD. Trước khi bước vào cuộc đàm phán, Bob thừa nhận rằng đối thủ của mình rất đáng gờm nhưng không phải là thù địch.
Điều này quan trọng bởi nó hứa hẹn cuộc họp sẽ diễn ra nghiêm túc, hiệu quả. Williams Kunstler lại là một luật sư có giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ, quyết liệt và khẳng khái. Jim là một nhà báo, nhà văn rất được công chúng mến mộ.
Tôi sẽ giới thiệu cậu với họ. Tôi đã gần 100 tuổi và người ta hỏi tôi rằng bác sĩ của tôi nói gì về chuyện này? George ngừng nói, nhìn một lượt quanh bàn, rồi tỉnh bơ nói tiếp Ông bác sĩ của tôi đã mất cách đây mười năm! Đó là giây phút tự hào nhất trong cuộc đời tôi.
Jim là một nhà báo, nhà văn rất được công chúng mến mộ. Hãy đặt những câu hỏi mà mọi người đều có thể nói lên quan điểm riêng của mình. Nói chuyện với vợ của bạn mình mà giả định rằng Nếu tối nay chồng chị đi chơi với ai đó… thì quả là thiếu tế nhị! Giả định kiểu này có thể dẫn đến kết cục thảm hại là bạn sẽ nhận được cái tát trời giáng từ bà vợ, chưa kể sau đó tới lượt ông chồng tính chuyện phải quấy với bạn nữa.
Được nói chuyện với một con người từng trải và có kiến thức rộng như Harry Truman thật thích thú! Điều này rất có ích, nó giúp tôi tự tin hơn và nói năng ngày một lưu loát hơn. Lasorda là ông bầu của đội bóng Los Angeles Dodgers, là khách mời trong chương trình radio của tôi ngay sau buổi tối mà đội bóng của ông bị thua thảm hại trước đội Houston (Trận quyết định của giải nhà nghề mùa bóng năm 1981).
Hãy điểm lại mà xem, những người mà chúng ta thích trò chuyện nhất thường là những người cảm thông với chúng ta nhiều nhất. Tất nhiên, sẽ có những điều không nên đề cập tới, thì đừng nói ra. Sau buổi lễ, tôi được mọi người khen ngợi.
Bạn sẽ ghi điểm hơn nhiều nếu chỉ nói khi nào cần thiết, nếu những lời nói của bạn bao giờ cũng tinh tế và sâu sắc. Rồi vặn volume xuống, lấy hơi chuẩn bị nói… Nhưng cha mẹ ơi, cái miệng của tôi bỗng khô khốc như một miếng bông gòn! Và không một từ nào thoát ra cả. Nhưng khổ thay, khi đối diện với người khách hàng đầu tiên trong đời mình, cậu bé 14 tuổi lại ngập ngừng, lắp bắp.
Và tôi hỏi vị khách của chúng ta câu hỏi đầu tiên: Thế là gần cuối chương trình, khi tôi nói lấp lửng về vấn đề này thì đùng một cái, Perrot nói rằng ông ta sẽ ra tranh cử tổng thống nếu được bỏ phiếu trên khắp 50 bang. Bạn có đoán được tôi làm gì không? Tôi nói với khán giả rằng tôi quá hồi hộp, rằng tôi đã làm phát thanh viên trên radio ba năm nay, nhưng đây là lần đầu xuất hiện trên truyền hình… Và cả việc ai đó ấn tôi ngồi vào cái ghế quay này nữa.
Như câu chuyện về buổi tường thuật trực tiếp trận cầu giữa hai đội bóng Dolphins và Bills là một thí dụ. Ông là một người hùng trong tâm trí tôi, là người mà tôi luôn ngưỡng mộ. Các ông nên thoát ra khỏi những suy nghĩ đó.