Câu trả lời là ở chỗ hiểu được con đường đã đưa anh tới chỗ thay đổi cá tính của mình. Tôi có thể soạn lại giấy tờ và xem tin tức. Vậy sao? Đó là bạn quyết định để cho hoàn cảnh đưa đẩy bạn thay vì chính bạn định hình cho vận mệnh của mình.
Thật kỳ lạ chúng ta thường sử dụng trí thông minh của mình để đi vào những tâm trạng cảm xúc vô ích, đang khi quên đi biết bao nhiêu năng khiếu bẩm sinh mà ai trong chúng ta đều có sẳn. Đó là những động lực mạnh, thích thú và những con người này luôn có quanh ta. Anh đã cứu được nhiều người, chỉ trừ mạng sống của anh.
Mới trước đó, tôi đã có ý tưởng về các giá trị và bậc thang của chúng và tôi đã làm ra một dah sách mà tôi nghĩ là giá trị lớn cho chính mình và tôi nghĩ tôi sẽ thỏa mãn khi sống những giá trị ấy. "Một thói quen bắt đầu giống như một sợi chỉ vô hình, nhưng mỗi lần chúng ta lặp lại hành động là chúng ta làm cho sợi chỉ dày lên, thêm một sợi vào trước, rồi thành một cuộn dây thừng cột chặt tư tưởng và hành động của chúng ta mà không thể nào tháo gỡ". Mẹ Têresa đã không bắt đầu cuộc đời của mình với công việc cứu giúp người nghèo.
Nhưng đồng thời cũng là điều ngớ ngẩn nếu bạn cho rằng có nhiều tiền và làm chủ nền tài chánh của mình không đem lại cho bạn nhiều cơ hội để phát triển, chia sẻ và sáng tạo những giá trị cho mình và cho người khác. Ngày cũng như đêm anh sống nhờ chiếc máy thở, nhưng anh đã vượt qua những nỗi khó chịu triền miên đó ngày này qua ngày khác để có một cuộc sống rất "bình thường". Để thu hẹp lại số lượng những nguyên nhân có thể có, não cố gắng phân biệt ra những gì lạ thường trong hoàn cảnh.
Chúng là những cảm xúc làm chúng ta đau đớn, nhưng chúng cũng có tác dụng tích cực. Nếu một hành khách bỏ quên một túi xách trên xe taxi của bạn, liệu bạn có đi tìm chủ của nó để trả lại không? Tại sao có hay tại sao không? Hành động này tạo một hình ảnh không đẹp về một con người có sức mạnh và thanh lịch.
Những niềm tin này có những hậu quả sâu rộng và xa hơn. Thay vì học được bài học mà cảm xúc đang có ý cống hiến cho họ, họ lại làm cho cảm xúc ấy mạnh hơn lên và làm cho nó tồi tệ hơn. Lịch sử còn để lại cho chúng ta biết bao tấm gương danh nhân đầy gợi hứng như Leonardo da vinci, Abraham lincoln, Helen Keller, Mahatma Gandhi, Martin Luther king, Rosa Parks, Albert Einstein, Cesar Chavez, Soichiro Honda và biết bao người khác đã từng có những bước kỳ diệu khi nâng cao tiêu chuẩn của họ.
Có một dấu hiệu cảnh giác trong mối quan hệ để nhắc nhở bạn phải giải quyết cấp thời một vấn đề trước khi nó vuột khỏi tầm tay. Theo bạn nghĩ, trên bình diện quốc gia và thế giới, đâu là yếu tố chung trong tất cả các vấn đề mà chúng ta phải đối diện hôm nay? Từ con số mỗi ngày một tăng nhanh những người không có nhà ở cho tới tỉ lệ tội phạm lên cao, những thâm thủng ngân sách trầm trọng và tình trạng suy thóai của hệ sinh thái, câu trả lời là chính thái độ của con người là nguyên nhân khơi dậy mọi vấn đề và từng vấn đề. Rất thường xuyên người ta quá mãi mê theo đuổi những giá trị phương tiện khiến họ không đạt được niềm khao khát đích thực của họ: những giá trị mục đích.
Chúng ta cần luyện tập công việc diệt cỏ trong khu vườn tâm trí chúng ta. Chúng ta sẽ đánh giá một người thế nào khi người ấy nói một đàng làm một nẻo, muốn coi mình là thế này nhưng lại xử sự thế khác. Cơ bản, nếu chúng ta muốn định hướng cuộc đời mình, chúng ta phải kiểm soát các hành động của chúng ta cho nhất quán.
Ý nghĩa mà tôi gán cho một biến cố sẽ xác định những quyết định tôi có, những hành động tôi làm và vì thế xác định số phận tối hậu của tôi. Bạn hãy xếp các giá trị của bạn theo thứ tự, từ giá trị quan trọng nhất xuống giá trị ít quan trọng nhất. Mỗi khi chúng ta cảm nghiệm một lượng lớn sự đau khổ hay sung sướng, não của chúng ta lập tức truy tìm nguyên nhân của cảm nghiệm này.
Nhiều người chúng ta ý thức rất rõ về sức mạnh của những lời nói đã ảnh hưởng đến dòng chảy của lịch sử như thế nào. Một trong những điều thúc đẩy hầu như mọi người phải thay đổi đó chính là tình trạng một người chạm tới ngưỡng đau khổ. Khi người ta thành công, họ có khuynh hướng ăn mừng.