Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật.
Để người ta phải nể. Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Nháy: Chiều đi đá bóng.
Mọi người ai cũng lo cho tôi. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi.
Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài.
Chính nó làm bạn đau không ít. Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.
Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào. Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu. Chúng tôi đã chết rồi.
Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên.
Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.
(Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn. Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết.
Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị… Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng. Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất.