Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.
Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Chẳng cần gì nữa cả.
Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi. Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó.
Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước). Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình.
Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử. Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người.
Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm. Nó vẫn còn hoang dã. Tại sao mọi người lại ngủ được.
So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa.
Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh. Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy.
Hôm nay lại bị cấm túc thế này. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.
Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội.