Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Mấy người này trông nhát lắm. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi:
Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến. Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông. Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày.
Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình.
Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó. Nhưng mà tôi ươm mầm.
Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.
Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại. Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng.
Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp. Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này.
Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa.
Còn lại, không xứng làm bạn tôi… Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật. Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian.
Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.