Bởi nói về cha tôi sẽ có vô số chuyện để kể. Tôi không muốn đưa ra những kết luận sai lầm, hãy để thời gian trả lời. Bởi nếu không có sự hưởng ứng từ đối phương thì dù cố gắng cuộc trò chuyện cũng chẳng đi đến đâu cả.
Thế là chúng tôi đã có được một vài phút giây thư thả trong không khí u buồn căng thẳng. Bạn có thấy phiền khi phải nghe một cú điện thoại dài những hai mươi phút trong lúc bạn đang bận túi bụi? Bạn có lúng túng khi ông chủ của bạn không đi thẳng vào vấn đề mà cứ lòng vòng trước khi đưa ra phán quyết? Nhưng khi đang nói câu thứ nhất, bạn có thể vạch ra trong đầu câu thứ hai.
Hãy biến chúng thành của bạn! Hãy nói từ trái tim bạn một cách trung thực nhất. Tôi phải làm gì? Một danh sách dày đặc câu hỏi đành xếp xó. Chớ nên e dè và căng thẳng quá.
Chúng tôi còn những 50 phút nữa! Và, thay vì trò chuyện rôm rả như dự kiến thì chúng tôi lại…im lặng nhìn nhau. Ông hãy giúp tôi biết sai lầm cốt yếu của tôi là gì không? Vẫn không sao mở miệng được! Việc này cứ lặp đi lặp lại đến ba lần.
Điều này chứng tỏ cách ăn nói góp phần quan trọng đến sự thành công hay thất bại trong nghề nghiệp của bạn. Thêm nữa cũng nhờ một chút hài hước. Nếu đang nói những chuyện thuộc chuyên ngành của mình, cần chắc rằng người đối diện có biết những thuật ngữ chuyên ngành mà bạn đang sử dụng hay không.
Cuối cùng, có thể khẳng định dạng câu hỏi giả định này có rất nhiều tác dụng. Tôi uống cà phê và thật nhiều nước để không bị khô cổ họng. Cú phát bóng đầu tiên bắt đầu trận đấu và cũng bắt đầu một tình huống dở khóc dở cười cho tôi và Joe.
Việc tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày 20/02/1992. Dịp nọ, hai anh chàng đều được Jeanette MacDonald mời dự một bữa tiệc vào tối Chủ Nhật. Còn ba từ quan trọng nhất trong việc điều khiển một cuộc họp là gì? Chuẩn bị, chuẩn bị và chuẩn bị.
Bạn thấy Oprah luôn sẵn sàng chia sẻ với những gì người đối diện nói. Giả sử một vị thần ban cho bạn phép tàng hình thì bạn sẽ làm gì? Đề tài này được đưa ra bàn luận trong một lần tôi có dịp đến tham dự buổi họp mặt của nhóm Mensa. Tôi vẫn nhớ một cao trào trong vở hài kịch cổ điển The Honeymooners.
Ngay từ hồi còn ngồi trên ghế nhà trường, Herb đã chứng minh được tài đàm phán thiên phú của mình. Có thể đây không phải là vấn đề chính đáng và cũng không nên khuyến khích. Thật ra tối hôm ấy khách mời của tôi là Bill Hartack, một vận động viên đua ngựa.
Yêu hay ghét đơn giản chỉ là những cảm xúc bình thường cần phải có của một con người. Lasorda là ông bầu của đội bóng Los Angeles Dodgers, là khách mời trong chương trình radio của tôi ngay sau buổi tối mà đội bóng của ông bị thua thảm hại trước đội Houston (Trận quyết định của giải nhà nghề mùa bóng năm 1981). Trong suốt cuộc đời làm phát thanh viên của mình, đó là những giây phút mà tôi ghi nhớ nhất.