Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi.
Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực. Mệt sao cháu còn đi chơi. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.
Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ. Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ.
Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.
Cười vui cho dễ sống. Một ngày thả ra nắng mặt trời. Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây.
Người yêu càng quí chứ sao. Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn.
Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ. Trong công viên thì toàn ma cô. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần.
Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần. Và thế là xảy ra những thảm trạng. Nhưng là lợn thì rất hay tự hào.
Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình.
Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc.